Sài Gòn: Xếp Hàng Ăn Bánh Canh Trước Ngày Đóng Cửa

Giữa lòng Sài Gòn náo nhiệt, có một quán bánh canh nhỏ không bảng hiệu, suốt 50 năm âm thầm níu giữ hương vị và ký ức của biết bao thế hệ thực khách.

Giữa nhịp sống hối hả và ồn ào của Sài Gòn, đôi khi, những khoảnh khắc giản dị nhất lại khiến người ta xúc động nhất. Chiều ngày 29/5, trước căn nhà nhỏ trên đường Nguyễn Phi Khanh, quận 1, không ai ngờ rằng một quán ăn bình dân – không bảng hiệu, không PR rầm rộ – lại thu hút hàng trăm người đến xếp hàng. Mục đích của họ rất đơn giản: được ăn một tô bánh canh lần cuối trước khi quán chính thức khép lại cánh cửa sau nửa thế kỷ phục vụ.

Một Góc Nhỏ Gắn Bó Với Cả Một Thế Hệ

Quán bánh canh này nằm lọt thỏm trong căn nhà phố chỉ rộng chừng 20m2. Không gian nhỏ hẹp, chỉ đủ kê hơn chục chiếc ghế nhựa bé xíu, không bàn, không điều hòa. Ấy vậy mà suốt 50 năm qua, đây lại là nơi lui tới quen thuộc của biết bao thực khách – từ người lao động đến dân văn phòng, từ người bản xứ đến du khách phương xa.

(Hình ảnh: Sưu tầm)

Quán bắt đầu hoạt động từ sau năm 1975, theo mô hình gia đình. Mỗi thành viên trong nhà đều có một phần việc: người chế biến, người nhận món, người trông xe, người phục vụ. Một guồng quay quen thuộc và đều đặn suốt nửa thế kỷ. Mỗi ngày, quán chỉ mở cửa trong khung giờ cố định từ 15h đến khoảng 16h – hoặc cho đến khi nồi bánh canh hết sạch.

Nỗi Tiếc Nuối Trước Giờ Khép Lại

14h chiều, trước cả khi quán mở cửa một tiếng, hàng dài người đã đứng chờ sẵn. Người mang theo tô, người ngồi nép mình bên hiên nhà, số khác tranh thủ ghi lại những bức hình kỷ niệm. Ai cũng muốn giữ lại chút hương vị thân quen trước khi nơi này chính thức nói lời chia tay.

Chủ quán chia sẻ: “Sau nhiều năm buôn bán, chúng tôi quyết định nghỉ vì tuổi đã cao, sức khỏe không cho phép. Con cháu cũng không ai muốn kế nghiệp nên đành dừng lại tại đây.”

Không ai trách cứ, chỉ có những ánh mắt tiếc nuối, những cái gật đầu đồng cảm. Trong thời đại mà hàng quán mọc lên như nấm, thì một nơi tồn tại tròn 50 năm, giữ vững hương vị nguyên bản từ ngày đầu, là một điều hiếm có.

Tô Bánh Canh Gói Trọn Tình Người

(Hình ảnh: Sưu tầm)

Bánh canh ở đây không cầu kỳ, chỉ đơn giản gồm sợi bánh canh dẻo mịn – pha trộn giữa bột gạo và bột năng theo tỷ lệ đặc biệt, kèm theo giò heo với ba loại: giò gân, giò móng và giò nạc. Thực khách thường chọn giò gân và giò móng – những phần thịt vừa mềm, vừa dai, ăn hoài không ngán. Một lớp dầu điều vàng óng phủ nhẹ bên trên khiến món ăn vừa bắt mắt vừa thơm nức mũi.

Giá mỗi tô dao động từ 40.000 đồng – không hề rẻ so với một quán bình dân, nhưng lại đáng giá từng đồng bởi chất lượng và sự chỉn chu. Chủ quán chia sẻ: “Chúng tôi chỉ nấu một nồi duy nhất mỗi ngày, phục vụ khoảng 300 tô. Tất cả nguyên liệu đều mua mới, nấu và bán hết trong ngày, không để qua hôm sau.”

Chính sự tử tế, tỉ mỉ và chân thành đó đã khiến nơi này trở thành một phần ký ức khó quên đối với nhiều người.

Lời Chào Cuối Cùng

15h, quán chính thức mở cửa. Chỉ 15 phút sau, giò heo đã bán sạch, chỉ còn bánh canh trơn. Nhiều người đến trễ đành ra về trong tiếc nuối. Họ không tiếc một bữa ăn, mà tiếc cho một nơi thân thuộc sắp biến mất khỏi bản đồ ẩm thực Sài Gòn.

Bánh canh '1 giờ' trứ danh Sài Gòn chia tay thực khách trong tiếc nuối

(Hình ảnh: Sưu tầm)

Thi Nguyễn (25 tuổi, quận Bình Thạnh), một thực khách gắn bó với quán suốt 6 năm chia sẻ: “Tôi đến không chỉ để ăn bánh canh lần cuối, mà còn để gặp lại những người chủ đã quen mặt, những người luôn giữ phần mỗi khi tôi đến trễ.”

Quán bánh canh Nguyễn Phi Khanh sắp khép lại, nhưng chắc chắn, hình ảnh hàng dài người xếp hàng chờ, tô bánh canh nóng hổi bốc khói, hay nụ cười hiền hậu của chủ quán sẽ vẫn sống mãi trong lòng những người yêu ẩm thực Sài Gòn.

Sài Gòn có thể mất đi một quán bánh canh, nhưng sẽ mãi giữ lại những câu chuyện đẹp về tình người, về ký ức – thứ không bao giờ đóng cửa.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *